An old feeling.
Chưa bao gio mình mỏi mệt đến như vậy.
Cuộc đời là cõi tạm ư mà sao ta đớn đau đến thế. Cái cảm giác luôn như không thể nào chịu đựng nổi vẫn đeo bám ngày này qua ngày khác, mà ta vẫn tồn tại.
Mỗi ngày với công việc mỗi nặng nề hơn mà ta có gì để bù đắp ?
Luôn là nỗi cô đơn khủng khiếp đó, nó luôn hiện hữu dù ta có chấp nhận hay không. Luôn trốn tránh, tìm vui bằng những bong bóng đủ màu mình tự tô vẽ, để một lúc nào đó, nỗi cô đon ấy gần như đánh gục mình hoàn toàn.
Có ai trong cuộc đời này cho mình có thể chia sẻ những điều ấy ?
Cái mà ta cần là gì, tình yêu, cái mà thiêng liêng nhất cũng đã bó tay,
Cảm giác muốn trốn chạy luôn ám ảnh bởi mang nặng nỗi cô đơn ấy với một tương lai mịt mờ cùng bao bất trắc, thì có còn chi là vui thú cuộ c đời !
Trái tim chật vật đập những nhịp nặng nề mỗi sáng trưa chiều tối. Làm sao mình chịu đựng nỗi.
Cảm giác ngọn dao ấy đâm thẳng vào tim, mình thật lòng ước mong không có bất kỳ ai trên cuộc đời này trải qua cái cảm giác đó !
Môi vẫn cười, mặt vẫn rạng rỡ, mình luôn ngưỡng mộ mình quá đỗi cho khả năng che dấu niềm đau, nhưng mình sẽ chịu đựng bao lâu nữa. Mình rất muốn đầu hàng bởi chịu đựng cuộc sống ngày đối với mình gần như là quá sức.
Mình chưa từng chịu những cảm giác như vậy, mình mong rằng đó đã là tận cùng để mình còn có thể ước mong rằng thời gian này sẽ qua, rằng mình sẽ chịu đựng nổi.
Mình sẽ không thay đổi con nguời của mình, dù bản ngã ấy làm mình khốn khổ.
Chỉ có một niềm vui được dâng hiến là còn giữ mình tồn tại. Dâng hiến cho những người mình yêu thương và chỉ có thế.
Mong mình sẽ có thêm sức lực để qua nốt đoạn đường chông gai này.
Mình là một người dũng cảm và đầy nghị lực, không gì có thể đánh gục mình , trừ phi mình bỏ cuộc. Trừ phi mình bỏ cuộc !
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment